Subscribe Us

Header Ads

SOVEREIGN BANCORP



Ngày 25/11/1991, tôi tình cờ đọc bài “Hometown Lender to the Well-Heeled” Trên tạp chí Barron’s. Bài báo đề cập tới việc Sovereign Bancorp làm giàu cho vùng Đông Nam Pennsylvania. Tôi thích đoạn kể về tiếng chuông rung lên ở một chi nhánh của Sovereign mỗi khi có khoản vay thế chấp được thông qua.





Đây không phải là lần duy nhất trong sự nghiệp của mình tôi được biết đến một loại cổ phiếu qua tờ tạp chí tuần. Tôi tiến hành kiểm tra báo cáo năm và báo cáo quý. Trong tất cả các khoản mục quan trọng, Sovereign đều đạt được điểm tốt. Tỷ lệ nợ xấu chiếm khoảng 1% tổng tài sản. Các khoản cho vay xây dựng và thương mại là 4%. Sovereign dành một khoản dự trữ đủ để bù đắp cho tất cả những khoản nợ khó đòi.





Sovereign cũng mua lại được hai tổ chức tiết kiệm ở New Jersey từ Resolution Trust Corporation, khiến cho lượng tiền gửi và thậm chí cả thu nhập của tập đoàn tăng lên. Để có thêm thông tin chi tiết, tôi gọi cho Jay Sidhu, vị chủ tịch gốc Ấn Độ của Sovereign. Chúng tôi nói chuyện về Bombay hoặc Madras, nơi năm trước tôi đã đến trong một chuyến đi từ thiện.





Khi chúng tôi bàn đến những chủ đề nghiêm túc, ông Sidhu nói rằng ban giám đốc quyết tâm “tăng” doanh số kinh doanh ít nhất 12%/năm. Trong khi đó, theo đánh giá mới nhất của các nhà phân tích vào năm 1992 thì cổ phiếu được bán với tỷ lệ P/E là 8.





Sovereign đã bán thêm 2,5 triệu cổ phần trong năm 1991. Chúng tôi cũng đề cập đến lợi ích khi một công ty mua lại cổ phần của chính nó khi có khả năng. Ngược lại, cũng không tốt khi công ty tăng số cổ phần. Hậu quả của điều này cũng giống như khi Chính phủ in thêm tiền: sẽ làm cho giá trị đồng tiền bị mất đi.





Ít nhất thì Sovereign không lãng phí khoản doanh thu bán cổ phiếu của mình. Tổ chức này dùng số tiền đó để mua thêm những đơn vị đang gặp khó khăn từ Resolution Trust.





Tôi hài lòng khi phát hiện hình mẫu cho thành công của ông Sidhu lại chính là Golden West. Về cơ bản, ông muốn thực hiện theo mô hình tiết kiệm của Sandlers bằng cách tăng nguồn cho vay và giảm các chi phí. Đối với các khoản tiền nhân viên mà lãnh đạo thừa hưởng từ việc thôn tính các tổ chức khác gần đây, tổng số lên tới 2,25%, nhiều hơn Golden West 1%, nhưng ông vẫn cố gắng giảm con số này xuống thấp hơn. Thực tế, việc sở hữu 4% cổ phần khích lệ ông rất nhiều trong việc thực hiện kế hoạch này.





Thay vì giữ các khoản thế chấp như các tổ chức tiết kiệm khác vẫn làm, Sovereign quyết định chỉ chuyên về cho vay và bán chúng cho các gã khổng lồ chuyên kinh doanh thế chấp như Fannie Mae hoặc Freddie Mac. Chiến lược này giúp Sovereign thu hồi vốn nhanh hơn và sau đó tái đầu tư vào các khoản thế chấp mới, kiếm lời từ các điểm có được và lệ phí trả trước. Nguy cơ của sở hữu tài sản thế chấp được chuyển giao sang nơi khác.





Dù vậy, Sovereign rất thận trọng đối với các khoản cho vay được thông qua. Họ rất ưa thích các khoản cho vay thế chấp nhà ở. Từ năm 1989, họ đã không thực hiện các khoản vay thương mại. Khoản cho vay thế chấp nhà ở trung bình của họ không vượt quá 69% giá trị tài sản thế chấp của khoản vay đó. Một số các khoản nợ xấu được điều tra kỹ lưỡng, từ đó Sovereign biết được nguyên nhân gây ra và không lặp lại sai lầm đó.





Tôi đã học được một số điều mới lạ từ Sidhu cũng như từ các cuộc chuyện trò với nhiều công ty khác. Ông mô tả phương pháp mà các ngân hàng và tổ chức tiết kiệm cho vay bất cẩn đã che giấu các khoản nợ xấu của họ. Nếu, giả sử, một chủ thầu xây dựng muốn vay 1 triệu đô-la cho dự án thương mại, ngân hàng sẽ cho họ vay 1,2 triệu đô-la bằng cách đánh giá thổi phồng. Khoản 200 nghìn đô-la kia được giữ lại làm khoản dự trữ tại ngân hàng. Nếu chủ thầu không trả được khoản vay, ngân hàng có thể dùng số tiền đó chi vào khoản chủ thầu phải trả. Bằng cách này, khoản nợ xấu vẫn được ghi là tốt trong sổ sách − ít nhất là tạm thời.





Tôi không biết có nhiều công ty làm như vậy hay không, nhưng nếu Sidhu đúng thì đây thêm một lý do nữa để ta tránh đầu tư vào ngân hàng và các tổ chức S&L có danh mục đầu tư lớn vào các bất động sản.


Post a Comment

0 Comments